Bài dự thi cuộc thi Đà Nẵng NHỚ…!
Tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố biển Đà Nẵng, như bao đứa trẻ khác, sống và nhìn thành phố đổi mới từng ngày, khi còn nhỏ, tôi hay ngắm nhìn mọi thứ, thu vào trí nhớ bé nhỏ của mình những điều mộc mạc của thành phố này, như là mắt tròn mắt dẹp khi thấy cây cầu chi mà lạ, lại có thể quay ngang giữa sông mới hay!.
Càng lớn, cuộc sống lại càng cuốn ta theo vòng xoay tấp nập, rồi áp lực học hành, công việc khiến những đứa trẻ đổi thay. Tôi ít nhiều lơ đãng hơn nhưng lại có một sở thích mới, ngắm nhìn hoàng hôn, những ánh sáng rực rỡ cuối ngày ở Cửa Hàn, những cơn gió từ biển cả, đôi khi từ trong thành phố mà thấy một chút ráng chiều là xách xe “đuổi theo” ngay, những điều hơi điên như vậy thật sự làm tôi thấy thoải mái.
Sự phát triển đi kèm với những thách thức mà con người hay thành phố đáng yêu này phải vượt qua, những biến cố sẽ luôn xảy ra trong cuộc đời này, cứ như những phép toán hàm số vậy. Và điều ta cần làm là chấp nhận và mạnh mẽ tìm cách vượt qua nó, tôi tin rằng sau những ngày bão giông sẽ luôn là ngày nắng đẹp. Ta được phép tin tưởng rằng, sau hoàng hôn rực rỡ là màng đêm tối tăm nhưng sau đó lại là bình minh sáng tỏa.
Vì điều đó mà tôi thích hoàng hôn lắm, nó như một bước đệm để ta chuẩn bị vượt qua màng đêm tối hướng tới ánh ban mai.
Mượn lời ca trong bài hát “Đàn chim di cư”:
“Đập cánh bay trong cơn gió, ánh dương sẽ lấp ló
Ngày mới nắng ấm sẽ đến cuốn đêm trôi xa vời
Nhìn thấy phía chân trời mới bao điều chờ sắp tới
Và biết đâu cuộc đời này sẽ dẫn lối
Tìm thấy ai bên hiên vắng dưới cơn mưa buốt trắng
Khoảnh khắc ai tưới ấm áp lên cuốn phim không màu
Dù vẫn cơn mưa lạnh tanh, dù vẫn đêm đen về nhanh
Chỉ có trong tim ta đang lấp lánh, ta không đơn độc”
Để chúc cho thành phố sẽ đi lên, sẽ vượt qua những khó khăn và chúc ta không đơn độc.